Có lẽ đây là entry cuối cùng trên Yahoo 360. Mình chẳng nhớ là cơ duyên nào đưa đẩy mình đến với blog. Entry đầu tiên vào năm 2006, một thử nghiệm với một bài sưu tầm từ đâu đó trên mạng. Rồi năm 2007, một năm viết xung nhất, với hơn một trăm entry, ti tỉ thứ, cái gì cũng viết…Thích nhất là thư mục “sáng tác”, dù không nhiều nhưng bài nào mình cũng thích cả. Khám phá ra mình cũng có chút…năng khiếu tiềm ẩn. Năng khiếu đó sớm lụi tàn nên bi giờ mà biểu sáng tác thì xin thưa “Chịu chết!!!”. Bài vở thì cứ thưa dần thưa dần, chỉ lâu lâu hứng chí lên viết một bài, có điều khi đọc lại thấy cũng hay hay. Có chút gì để nhớ về những gì mình đã suy tư, đã trải nghiệm….Nó được tóm tắt gần như đầy đủ trong các entry “tản mạn cuối năm…”
Cùng ngược dòng thời gian để xem mình đã sống đã thay đổi đã già đi đến mức độ nào nhé…
Tản mạn cuối năm 2007
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là hết năm 2007.
Ngoái đầu nhìn lại, hình như một năm qua mình chẳng làm được gì cho bản thân mình. Có ai đó đã từng nói: thế giới luôn biến động, bạn đứng yên có
nghĩa là đang tụt hậu —> Chút chạnh lòng
Năm 2007, tình cờ biết đến Y!360 qua một người bạn. Thế là bắt đầu làm quen với blog, tập cách bộc lộ suy nghĩ, chia sẻ tâm sự, dù chỉ là một phần một phần rất nhỏ về mình. Thấy bớt hời hợt, hờ hững với xung quanh hơn. Qua những entry mình hiểu hơn về bạn bè, người thân, những người xung quanh —> bất ngờ, thú vị vì những điều “nếu không nói ra thì chẳng ai biết”
![](https://i0.wp.com/us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/3.gif)
Về công việc, sau những năm khá êm đềm ít biến động thì năm 2007 đánh dấu những thay đổi. Đầu tiên là sự xuất hiện của một sếp mới tinh tình tình vào đầu năm. Kéo theo là hàng loạt những thay đổi về quan điểm, cách làm việc, cách đánh giá v.v và v.v…Một cuộc tổng vệ sinh phòng ốc vào giữa năm và cuộc di dời văn phòng vào cuối năm. Có những cuộc chia tay với một số thành viên trong phòng. Hứa hẹn sẽ có nhiều biến động khác trong năm 2008. Vui nhất có lẽ việc hoàn thành công trình xây dựng Nhà ga hành khách quốc tế mới. Gắn bó với dự án từ giai đoạn thiết kế năm 2002, rồi trải qua 3 năm xây dựng —> chút hãnh diện vì có sự đóng góp nho nhỏ của mình
Năm2007, cũng có một cơ hội để thay đổi nhưng mình đã “say no”. Có thể mai mốt mình sẽ phải nuối tiếc vì quyết định này, nhưng thật sự mình sẽ không làm tốt nếu không thích như người ta không thể yêu mà thiếu sự rung động vậy —> sự so sánh có phần hơi khập khiểng
Năm 2007, cắt tóc ngắn. Nghe thì chẳng có gì là đặc biệt, nhưng nếu biết đặc trưng của H trong mười mấy năm qua là mái tóc dài thì việc cắt đi mái tóc không phải là chuyện nhỏ. Tất nhiên không hề lồng chút tình cảm gì trong sự kiện này mà đơn giản là sự hứng chí nhất thời. Vậy mà nhiều người lại khoái mái tóc ngắn của mình. Công nhận là hiện đại, năng động và nhất là rất nhẹ nhàng, gọn gàng, tiện lợi. Nhưng mình vẫn thích sự dịu dàng của mái tóc dài vì vậy năm 2008 sẽ nuôi lại tóc —> quyết tâm (không biết có được không vì vừa mới đi cắt lại)
![](https://i0.wp.com/us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/73.gif)
Mình muốn kết thúc chút tản mạn cuối năm bằng câu chuyện về tấm thiệp. Sinh nhật năm nay mình nhận được một tấm thiệp chúc mừng từ một người bạn. Phải nói là cũng khá lâu rồi mình mới nhận được tấm thiệp như vậy. Ngày xưa thời đi học, cứ mỗi dịp sinh nhật là mọi người lại tặng nhau thiệp với những lời chúc dễ thương trong đó. Dần dần, người ta quen chúc mừng nhau bằng điện hoa, e card, email, tin nhắn, gọi điện thoại chúc mừng hoặc hiện vật hóa bằng những món quà mà quên đi tấm thiệp viết tay rất dễ thương và đầy ý nghĩa. Trong hộc bàn của mình vẫn còn giữ những tấm thiệp xinh xắn ngày xưa. Năm 2000 bạn đi du học, năm đầu tiên sinh nhật mình không có bạn, nhưng nhận được tấm thiệp của bạn từ phương xa gửi vềmình đã rất vui. Bẵng đi 7 năm, năm nay lại nhận được thiệp chúc mừng từ bạn. Không thể nhịn cười
(tất nhiên là xen lẫn xúc động nữa chứ ![(smile)](https://i0.wp.com/l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/1.gif)
khi hình dung cái cảnh bạn ngồi nắn nót viết từng lời chúc —>Cảm ơn bạn rất nhiều, một món quà nhỏ nhưng đã mang lại một niềm vui lớn
…Tạm biệt 2007.
Mong một năm mới thật nhiều niềm vui đến tất cả mọi người…
Tản mạn cuối năm 2008
Năm 2008 là một năm khá ảm đạm của nền kinh tế Việt Nam và toàn cầu. Ấy vậy mà hình như mình lại đi ngược với thời cuộc khi chi tiêu một mớ kha khá vào cái thú tiêu khiển xa xỉ: du lịch!!!
Đầu năm là một chuyến ra Hà Nội. Có một chút gì đó hồi hộp, háo hức khi lần đầu tiên được trở về nơi “chôn nhau cắt rún” sau hơn hai mươi năm. Chắc là ngày xa Hà Nội mình còn quá nhỏ nên ký ức về HN cũng không còn nhiều. Mình dành hẳn ngày cuối để đi vòng vòng Hà Nội và tranh thủ ghé thăm khu nhà cũ, ngay cả cái dốc Tam Đa nhà mình ngày xưa cũng thấy lạ hoắc lạ hươ chẳng giống như những gì mình còn nhớ và hình dung về nó. Chuyến đi này cũng khá thú vị khi mà được đi thăm núi thiêng Yên Tử, đất tổ Hùng Vương, Chí Linh Lam Sơn và chùa Hương mùa lễ hội…
Tiếp theo là một chuyến đi nửa vòng trái đất thật bất ngờ đến nằm mơ mình cũng không thấy. Một tuần học tập tại Montreal, Canada và sau đó tự
thiết kế một chuyến du lịch một tuần đến Toronto và Los Angeles US. Chuyến đi này thật sự là đầy áp lực khi mình phải tự lo mọi thứ từ A-Z, từ việc đăng ký lớp học, thủ tục xin visa, book khách sạn đến việc book và mua vé máy bay, lên lịch trình đi lại, lo chi tiêu v.v… và v.v…, áp lực về học hành thi cử và hàng loạt những áp lực lớn nhỏ khác. Nhưng bù lại mình được tận mắt ngắm nhìn vẻ đẹp vừa hiện đại vừa cổ kính, mang
phong cách rất châu Âu của thành phố Montreal và một chuyến hành trình đến với thành phố Toronto, nơi có những tòa nhà cao chọc trời và được
leo lên ngọn tháp cao vút biểu tượng của Toronto để nhìn những ánh đèn lấp lánh của thành phố vào đêm; được chiêm ngưỡng ngọn thác hùng vĩ bậc nhất thế giới Niagara và được đặt chân đến nước Mỹ rồi cùng bạn dạo chơi vòng vòng Los.
Chưa đầy một tuần trở về từ nửa vòng trái đất mình lại có một chuyến du lịchra miền Trung. Thật sự là chưa hồi phục sau một chuyến đi dài mình chỉ muốn được ở nhà nghỉ ngơi nhưng vì tour du lịch này đã được chuẩn bị và lên kế hoạch từ trước nên không thể bỏ hay hoãn được. Cuối cùng thì mình cũng đặt chân tới Đà Nẵng và có một chuyến du lịch “lên rừng xuống biển” cực kỳ ấn tượng. Ngày đầu tiên đi khám phá ca-ve – không phải là …ở vũ trường đâu nhe mà là các hang động ở Ngũ Hành Sơn, rồi ra phố cổ Hội An, chiều đi biển Non Nước. Ngày 2: sáng khám phá núi rừng Bạch Mã chiều lại xuống biển Lăng Cô. Ngày 3: sáng lên Bà Nà, chiều tắm biển Mỹ Khê. Lần đầu tiên đến với Đà Nẵng mình có nhiều ấn tượng đẹp về thành phố này, có lẽ mình yêu vẻ đẹp và sự thanh bình nơi đây, nhất là chiều chủ nhật có cảm tưởng như là cả thành phố đều đổ về biển Mỹ Khê để tắm hay sao mà nó đông vui đến thế.
Trong năm còn một số chuyến đi nho nhỏ khác. Có người bảo “năm nay là năm travel của H”, nghe ái ngại quá nên cũng đã bỏ qua một số chuyến như Phan Thiết và Nha Trang.
Nhưng dù sao mình cũng muốn khóa lại một “năm travel” bằng một chuyến trở lại Hà Nội và đúng vậy, chỉ một lát nữa đây thôi…
Năm 2008 đánh dấu mốc 10 năm ra trường cũng là 10 năm mì
nh làm việc và gắn bó với SAA. Nghe mà giật mình, 10 năm rồi, lẹ thiệt. Thời sinh viên thì cứ mong sớm ra trường để được đi làm kiếm tiền, đến khi đi làm rồi mới thấy không gì vui hơn cái thời sinh viên. 10 năm – biết bao thay đổi nhưng có một điều cảm thấy vui đó là vẫn giữ được tình cảm bạn bè, mặc dù không còn nhiều thời gian bên nhau để nhí nha nhí nhố như ngày xưa. Ngoái đầu nhìn lại, 10 năm đi làm, mình chẳng thể nhớ được mình đã làm được những gì, và càng không dám hình dung cho chặng đường 10 năm tiếp theo sẽ ra sao nữa.. Ngày 1/12 vừa rồi cả đám vào chung công ty năm ấy tổ chức một bữa kỷ niệm 10 năm. Đám 8 đứa giờ chỉ còn lại có phân nửa, vậy mà sắp tới lại thêm một đứa nữa dứt áo ra đi. Một chút chạnh lòng…
Năm 2008, đúng như mình viết trong entry tản mạn cuối năm trước, trong phòng có những sự thay đổi, chia tay một số thành viên và có thêm một số thành viên mới. Suýt chút nữa…
Năm 2008, sau một năm thời gian cũng đủ cho mái tóc của mình dài lại như xưa. Bạn bảo mới thay đổi chút đã quay đầu trở lại rồi. Đang ngẫm nghĩ xem năm 2009 sẽ để tóc gì đây, uốn xù, xoăn lọn, đánh bông hay setting mì sợi, … Nghĩ đi nghĩ lại chắc vẫn chung thủy với mái tóc dài suông
thẳng vì dù sao bình dị, mộc mạc, tự nhiên vẫn là xì tai của mình muh.
Mình cũng muốn kết thúc tản mạn 2008 bằng câu chuyện về món quà sinh nhật của mình năm nay. Một món quà bất ngờ và khá dễ thương. Bạn gửi cho mình một bài hát do bạn tự đàn và hát, rồi thu thành file mp3 gửi tặng cho mình đúng vào ngày sinh nhật. Bạn kể là bạn hát vào lúc nửa đêm khi mọi người đi ngủ hết để tránh tạp âm, nhưng có lẽ vì sợ đêm hôm thanh vắng nên giọng hát nghe rất nhỏ mình phải vặn hết volume mới nghe được. Giọng bạn trầm ấm hòa quyện với tiếng đàn guitar rất ấn tượng. Mình vào net search “blues never fade away” do Elton John hát. Trời ah, hai phong cách hoàn toàn khác nhau đến nỗi mình không nhận ra đó là cùng một bài hát nữa đó. Nhưng mỗi phong cách đều có cái hay riêng. Cảm ơn bạn rất nhiều về món quà đặc biệt này. Một lần nữa một món quà nhỏ lại đem lại cho mình một niềm vui lớn.
… Tạm biệt năm 2008.
Tản mạn cuối năm 2009
Giờ này năm ngoái mình đang xập xình, lắc lư trên con tàu lên Lào Cai để đón một năm mới trên vùng núi phía Bắc lạnh lẽo. Ngồi nhà post blog, đợi
chờ thời khắc chuyển giao năm mới mình ước gì cũng được làm một chuyến đón năm mới xa nhà như vậy nữa…
…Mở đầu năm mới bằng một chuyến khám phá thú vị Sapa – Hạ Long, những ngày tiếp theo trong năm mình cũng có những chuyến đi nhưng là những chuyến ngắn ngày và quay lại những nơi đã đi qua. Hình như năm nay mình có duyên với thành phố Vũng Tàu thì phải khi liên tục đi đi về về VT. Quay lại Cần Thơ và bến Ninh Kiều sau đúng 3 năm. Cuối năm hốt hụi chót bằng một chuyến đón Noel ở Dalat… Thật sự những chuyến đi đã giúp mình “keep
balance” với cuộc sống, công việc khi nhiều lúc cũng cảm thấy hơi bị chơi vơi, chới với…
Đúng như bạn nói cuộc sống luôn mang lại những bất ngờ thú vị, những bất ngờ mang lại cho mình một niềm vui to to và một vài niềm vui nho nhỏ, dẫu
chẳng biết rằng niềm vui ấy có được trọn vẹn hay không??? …
…Cuối năm, chiếc lá thứ nhất trong những chiếc lá cuối cùng đã “gone with the wind”. Lâu lắm rồi nhóm mình mới có sự kiện vui vẻ như vậy, nên đây là
ngày được trông đợi nhất trong năm. Một beach wedding lãng mạn nhưng không kém phần vui tươi, ấm cúng và lồng lộng gió biển ở Hồ Tràm – Osaka
resort. Chiếc lá thứ hai cũng muốn “rung rinh” lắm rồi, chắc cũng “gone with the wind” nay mai thôi. Chiếc lá thứ ba, cố lên! Chiếc lá thứ tư, cố lên!
…Tạm biệt năm 2009
Tản mạn cuối năm 2010
Bạn hỏi “Sẽ có một entry tổng kết năm chứ?” “Dĩ nhiên, để có dịp nhìn lại một năm”. Thật ra năm rồi tớ ít viết, có những lúc cảm hứng cụt mất tiêu, tớ đành treo lên cái bảng “lặng lẽ nơi này”. Nhưng rồi tớ viết, tiếp tục viết để biết mình vẫn còn có cảm xúc…biết cảm nhận… nêu cảm nghĩ…và vẫn có thể làm cho
một vài ai đó… cảm động
Một năm hờ hững trôi qua, nhanh đến bất ngờ. Một năm – tớ lềnh bềnh trong những thói quen êm dịu… Để rồi nhìn lại một năm tớ chưa bao giờ cảm thấy bế tắc khi làm “báo cáo tổng kết năm” như lúc này!!!
Một năm, vui có buồn có hân hoan có nuối tiếc có hạnh phúc có tủi thân có thú vị có chán ngắt có…
“Có gì mới chưa?” – câu hỏi được hỏi nhiều nhất trong năm… Có, có chứ! tớ đang theo đuổi… 2A! Tớ cũng cố gắng dành thời gian quan tâm, yêu chiều 2A hết mực nhưng đúng như bạn nói cố gắng hoàn hảo làm tớ hụt hơi… Thay vì đam mê 2A tớ lại chúi mũi vào đọc truyện. Số truyện tớ đọc năm nay có lẽ bằng số truyện mấy năm nay cộng lại… Năm nay vẫn còn có bạn bên tớ tiếp tục cùng tớ theo đuổi “thú giải trí cao cấp” (xem blog “Thú giải trí cao cấp”). Dẫu rằng năm nay tớ vẫn chưa nhận được những điều bất ngờ thú vị nào từ cuộc sống, nhưng tớ luôn cảm ơn cuộc sống đã cho tớ những người bạn thân
thiết đáng yêu bên cạnh…
Mới đó đã hết một năm lại già thêm một tuổi, chút chạnh lòng nhưng phải thừa nhận rằng tớ yêu cái không khí cuối năm. Thời tiết mát mẻ và se se lạnh. Phố xá rực rỡ ánh đèn, rộn ràng mua sắm.
… Cuối năm, tất bật với những tiệc to tiệc nhỏ – chẳng hiểu có tư thù gì với bọn ốc ác không mà trong vòng chưa đầy một tuần có tới 4 ốc party.
… Cuối năm, yêu khoảng lặng ngồi café nghe nhạc ở Cuckoo’s nest – cái quán mà đầu năm tớ từng bị từ chối vào 2 lần vì đi hơi bị trễ, tự hứa quá tam ba
bận, cuối cùng lần thứ 3 cuối năm này đi từ sớm, rất sớm…
… Cuối năm, tranh thủ giải quyết để “việc năm nay chớ để năm sau”. Chỉ mộttối cuối năm mà hiệu quả hơn cả mấy tháng… Vậy mà vẫn còn một việc chưa thể và chẳng biết phải giải quyết ra sao???!!! Có lúc định…thôi, nhưng lại sợ “Buông rồi lại nhớ”!!!
Chút tiếc nuối vì mất cơ hội đón một giao thừa khang khác một tí: có thể là ở bến Ninh Kiều ngắm cầu Cầu Thơ lung linh trong đêm hoặc có thể là ở trên cao
nguyên lộng gió hoặc cũng có thể cùng gia đình bạn đón giao thừa bên nước anh em láng giềng… Dẫu giao thừa năm nay đơn giản chỉ là nằm chèo queo ở nhà, hứa là tớ vẫn sẽ thức đến thời khắc giao thừa để cầu chúc một năm mới thật nhiều niềm vui đến với mọi người!!!
Tản mạn cuối năm 2011
Mình không ngờ một năm trôi qua nhanh đến như vậy. Chắc tại năm nay mình đặt ra kế hoạch và cứ mong có thêm thời gian để thực hiện… nhưng có vẻ đành trắng tay. Uhm, thật ra nếu liều, nếu quyết tâm thì cũng đã có thể nhưng có lẽ mình đã không dám bất chấp bằng mọi giá…
Bởi vậy một năm có quá nhiều cung bậc tình cảm, up and down…vui và buồn. Nhưng năm nay là năm đánh dấu nhiều cái…đầu tiên… Dù sao cũng sẽ không hối tiếc vì ít nhất mình cũng đã có những giây phút nhiều cảm xúc tuy rằng ngắn ngủi và chẳng biết sẽ đi đến đâu…Có lẽ ngày càng có sự đấu tranh mãnh liệt giữa lý trí và tình cảm…thấy cuộc sống mình bớt tẻ nhạt hơn những năm qua.
Là năm mà mình cảm nhận sự lo sợ về…tuổi già khi chứng kiến người thân ra đi, rồi mấy tuần liền chăm sóc Ba trong viện.
Một năm công việc chẳng có biến chuyển, chắc sẽ rất nhàm chán nếu như mình không là thành viên của nhóm eit đánh giá nhà ga và nhóm công tác LTIA. Có một số trải nghiệm để trưởng thành hơn và có vẻ hữu dụng hơn. Có cơ hội để thay đổi nhưng mình lại chẳng dám mạo hiểm, có lẽ sức ỳ quá lớn…Thấy chán bản thân.
Năm nay chẳng được xuất ngoại mặc dù cũng có 1 lần mình đánh liều tự tạo cơ hội cho mình, tưởng chừng gần như chạm tay vào được thì lại bay biến đến hụt hẫng và…cay cú… Một số chuyến đi trong nước cũng mang lại nhiều niềm vui. Nha Trang sau nhiều năm quay lại
, lần đầu tiên đến vinpearl. Hà Nội chuyến công tác cũng nhiều lý thú. Trở lại Ban Mê với những trải nghiệm mới với đồng nghiệp.Đà Lạt, du lịch xe máy đầy ngẫu hứng với những single…
Những ngày cuối năm thật buồn, trống trải…Một chút nuối tiếc, một chút chông chênh…
Một năm mới thật nhiều niềm vui và hạnh phúc…
Tản mạn cuối năm 2012
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi năm bắt đầu và kết thúc blog lại giống nhau đến như vậy. Một sự thay đổi kéo theo một đống những thay đổi hệ quả tất yếu. Lịch sử lặp lại như cũ cứ y như cổ máy thời gian quay ngược trở lại vậy… Mọi thứ “rờ tua”… Ngán!!!
Một quyết định có vẻ hơi vội vàng vào cuối năm 2011 gần như là đặt một dấu chấm hết cho mong ước của mình. Nó không đáng tiếc bằng nỗi buồn của sự mất mát … Trở lại như trước đây nhưng chẳng thể giống trước đây…
Một năm qua, đi đây đi đó cũng hơi bị nhiều, bỏ qua 3 tháng đầu năm đón xuân đón tết thì những tháng còn lại của năm, tháng nào cũng có xuất hành:
– Tháng 4: mở màn bằng chuyến đi đầy ngẫu hứng tới HK – TQ – QC. Vui với những trải nghiệm mới, kiểu du lịch tự giác và tự phát, tùy cơ ứng biến. Rèn luyện cho thần kinh bằng những trò chơi cảm giác mạnh…Về lại nhà, tiếp tục sắp xếp đồ đạc ngày hôm sau bay chuyến sớm ra Côn Đảo. Sự trở lại nơi này vẫn đem lại cho mình hứng thú vì yêu thích vẻ đẹp nơi đây… Quả là một kỳ nghỉ dài cho tháng ăn chơi này
– Tháng 5: một chuyến công tác bất ngờ không mong đợi ra Hà Nội. Mùa hè nóng bức nhưng không bứt rứt bằng mission mới được giao…
– Tháng 6: một chuyến công tác tất yếu tiếp theo ra Hà Nội. Vẫn còn mùa hè nóng bức nhưng không bức xúc bằng sự cố xảy ra…
– Tháng 7: chuyến đi tới KL đã được định sẵn từ đầu năm. Tới ngày tới tháng thì lên đường chứ cũng không còn háo hức nhưng lúc book vé. Nhưng cũng enjoy với những nơi lần đầu tiên đặt chân tới…
– Tháng 8: du lịch mùa hè với đồng nghiệp ở Vũng Tàu…Nghỉ dưỡng ăn uống đàn đúm và relax…
– Tháng 9: trở lại Cam – lần thứ 3. Khám phá những nơi hoàn toàn mới: Kampot và núi Bokor… Một accident nho nhỏ xảy ra, năm tuổi mà…
– Tháng 10: như một lời hứa hẹn: “- chợ Đầm – cứ rảo bước một hồi sẽ thấy trở về vị trí ban đầu vì nó có kiến trúc hình tròn. Giống như Nha Trang – đi rồi sẽ có một ngày quay trở lại.” Năm nay trở lại NT với chuyến đi học ngắn ngày nhưng thực sự enjoy và yêu quý NT bởi lẽ cách khám phá khác hẳn với những chuyến du lịch trước đây. Nhất là ngày cuối thuê xe máy chạy vòng vòng NT cứ cảm giác như thuộc lòng và đã thân quen với thành phố biển xinh đẹp này rồi.
– Tháng 11: ở sì gòn thôi vì có my day mà…thật ra là sẽ hoặc có một chuyến Long Hải, Vũng tàu hoặc có một chuyến đi Hàm Tân nhưng mình bỏ cuộc vào phút…gần chót vì lý do sức khỏe.
– Tháng 12: cái kết trong năm thật đẹp bằng chuyến đi Huế thành công mỹ mãn…
Những ngày cuối năm trời vẫn nắng nóng, mất đi cái không khí Noel lành lạnh. Đường phố vẫn rực rỡ đèn hoa. Kết thúc năm bằng một bữa tiệc tất niên hoành tráng tại nhà hàng khách sạn 5 ***** với những người bạn thân yêu…
Một kỳ nghỉ lễ dài 4 ngày, ước gì đi đâu đó…
Một năm nữa lại đi qua, viễn cảnh năm mới có vẻ chẳng mấy sáng sủa nhưng cứ hy vọng và cầu mong mọi điều tốt đẹp trong năm mới.
*****
Muốn mượn những câu trong bài hát “dòng thời gian” để làm câu kết cho …6 năm nhìn lại
“…Bao nhiêu năm rồi làm gì và được gì… ngày tháng sao vội đi đôi khi không
như ý… trôi qua bao nhiêu năm nữa có lẽ ta không ngây ngô… như bây giờ…
Bao nhiêu cho vừa từng ngày và từng giờ… cành lá sao lặng im như thôi
không mong nhớ… cho ta bao nhiêu năm nữa có lẽ bao nhiêu đây thôi…
Cho ta nhìn thời gian trôi… ”
Xin tạm biệt blog Y360. Lại một lần nữa “miễn cưỡng không hạnh phúc” dọn nhà qua blog khác (trùng với thời điểm dọn công ty luôn), mới đầu năm mà dọn tùm lum tà la hehe biết đâu chừng năm nay chuyển luôn nơi cư trú hí hí…